Để Tôi kể các bạn nghe câu chuyện về nấu ăn rất khó của tôi! rồi các bạn sẽ hiểu vì sao tôi thích Nấu Ăn Không Khó nhé!
Tôi được sinh ra trong một gia đình có Ba Mẹ và hai anh trai. Có lẽ vì là con gái nên tôi rất được cả nhà yêu thương và chiều chuộng nên mọi công việc trong nhà dường như tôi không phải làm gì cả. Thêm vào đó là cháu gái Nội duy nhất nên tôi đi đến đâu cũng rất được mọi người yêu thương và quan tâm. Nhất là Bà Nội tôi bà luôn nhớ rất rõ những món tôi thích, để rồi mỗi lần Mẹ dẫn tôi về nhà Bà, Bà lại bày mọi người ra cùng nấu rất nhiều món ngon cho tôi và các anh chị em cùng ăn. Được sống trong sự bảo bọc là thế nên tôi chẳng bao giờ phải lo nghĩ rằng mình phải cần học nấu ăn nữa. Và cứ thế ngày qua ngày theo thời gian tôi lớn lên, không còn là một cô bé con cứ hay nhõng nhẽo bên Bà như hôm nào, tôi cũng nhận ra rằng thời gian sao mà trôi nhanh quá để tóc Bà tôi lại thêm sợi bạc, da Bà tôi lại hằn thêm những nếp nhăn, nhưng dù cho thời gian có trôi nhanh thật nhanh như thế nào chăng nữa thì tình yêu thương, bảo bộc của bà dành cho tôi vẫn không hề vơi đi thậm chí còn nhiều hơn trước. Cứ mỗi lần qua nhà Bà hay Bà qua nhà tôi, thì cứ như rằng cả nhà sẽ nghe được câu nói quen thuộc của mẹ tôi nói chuyện với Bà : Má đừng cứ xem nó như con nít thế để nó làm đi cho biết lớn cả rồi! –Tôi thì lớn thật nhưng cũng ngây thơ lắm, nghe mẹ nói thế cứ chạy nhanh sà vào long Bà nũng nịu, và rồi một câu nói của Bà: “nó lớn đến thế nào đi nữa cũng là cháu gái nhỏ của Má, Má thương nó mới thế, từ từ Má sẽ dạy nó” thế là kết thúc cuộc nói chuyện giữa Mẹ và Bà, có khi đó cũng là câu kết cho cuộc trò chuyện của cả nhà, trong tiếng cười khì của Ba và Ông, và tiếng cười ngặt ngẽo của hai anh.
Mặc dù nói là nói vậy, nhưng mỗi khi ở nhà tôi vẫn thích theo đuôi Mẹ, coi Mẹ làm gì để bắt chước vì mới lớn mà tò mò lắm. Mẹ tôi hiểu bà nên những khi không có Bà, Mẹ tôi vẫn sẽ dạy tôi cách làm những việc nhỏ trong nhà: từ lau bàn ghế,….đến việc bếp núc. Dần dần tôi cũng quen với những việc Mẹ chỉ bảo thậm chí làm tốt, có khi còn thay Mẹ nấu ăn cho cả nhà, dù không ngon lắm đâu. Rồi bất chợt một hôm Bà qua nhà thấy tôi đang lóng ngóng dưới bếp chiên cá nhưng bị khét đen, Bà bước vào với vẻ ngạc nhiên thay vì người khác sẽ bị la nhưng Bà tôi thì khác bà không la tôi (chắc do bà qua thương tôi quá mà), mà Bà bảo tôi lấy con cá khác được ướp sơ để trong tủ ra bà chỉ cho chiên lại, lúc đó tôi mừng phát khóc, vì hôm nay tôi chịu trách nhiệm phải làm cơm cho anh tôi ăn đi thi cơ mà, không kịp chắc chắn sẽ bị ăn la một trận tơi bời. Cũng từ đó có lẽ bà biết Mẹ dạy tôi nấu ăn, nên từ hôm Bà gặp tôi chiên cá, Bà thường xuyên qua nhà chỉ tôi về cách nấu cá kho phải như thế nào hay nước mắm phải làm ra sao,…và dần dần dần tôi cũng nấu quen, tuy nhiên vẫn không bằng được độ ngon của Mẹ và Bà đâu.
Người ta thường nói cái gì nhanh đến rồi cũng sẽ nhanh đi, thời gian và tuổi xuân là hai thứ mà bạn không bao giờ lường trước được. Cũng như gặp nhau rồi cũng có ngày phải chia xa và cái ngày chia xa định mệnh đó đã đến với chính tôi. Cái ngày mà tôi nhận ra mọi thứ xung quanh tôi dường như sụp đổ, tim tôi như vỡ ra, khi cả nhà nhận được tin Bà đột quỵ qua đời. Bạn sẽ không thể cảm nhận được cái cảm giác mà tim bạn như vỡ vụn, khi bạn nghĩ đến yêu thương từ chút một sẽ theo Bà đi, sẽ rời xa bạn mãi mãi. Cái cảm giác đó đau lắm, đau đến không thở được và nước mắt cứ nhập nhòe trên mắt và mặt chẳng thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Tuy đau là thế, nhưng tôi vẫn phải gắng gượng trong bữa tiệc cuối cùng của Bà. Những ngày ở bên Bà lần cuối là những ngày tôi đau buồn nhất, có những lúc cùng anh chị em ngồi đốt đèn cho bà, tôi chỉ ước một lần chỉ một lần thôi được Bà ôm vào lòng gọi cháu yêu của bà, được Bà bắt phải ăn cái này tốt cái kia bổ thì hay biết mấy,…nhưng sẽ không bao giờ được nữa rồi. Hôm chuẩn bị tiễn Bà về với đất Mẹ, mấy cô và bác bảo con là đứa cháu mà Bà thương nhất, hãy làm một món gì đó mang lên cúng bà để tiễn Bà đi, lúc đó tôi cũng chẳng biết làm gì nữa, vì thức hai đêm cũng chả còn sức, nhưng tôi cũng cố gắng làm món thịt kho mà Bà đã dạy để mang lên cúng, bạn không tưởng tượng được nó khó ăn thế nào đâu! vì trong tôi lúc đó không cảm giác được giữa vị mặn ngọt nữa mà thì làm sao mà nấu ngon được và đó cũng là lần tôi nấu ăn giở nhất, cũng là kỉ niệm có lẽ sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Khó ăn là thế nhưng mọi người vẫn thay tôi mang lên cúng Bà, lúc đó tôi ân hận lắm ước gì tôi đã chăm chỉ hơn, không phụ thuộc và Bà và Mẹ thì có lẽ hôm nay tôi đã có thể có một món ăn trọn vẹn để cúng bà.
Cũng chính từ giây phút ấy, tôi tự hứa với lòng mình sẽ phải nấu ăn thật giỏi, phải tìm tòi, nhớ lại những lời Bà dạy, nhờ mẹ hướng dẫn để có thể nấu mâm cơm trọn vẹn đúng nghĩa cúng thất Bà, để không còn ai phải nói “ờ thương nó quá, cưng chiều nó quá đến cơm đơn giản cúng bà nó nó cũng làm không xong”. Tôi tự hứa với lòng, Bà hãy an tâm cháu hứa với Bà cháu sẽ nấu ăn thật giỏi, để Bà nơi thiên đàng có thể thấy được đứa cháu mà Bà yêu thương không hề vô dụng và vô nghĩa như mọi người vẫn nghĩ.
Cũng từ đó cứ như rằng rãnh rồi tôi lại lên mạng, rồi hỏi bạn bè người thân món này làm ra sao, món kia làm như thế nào để tôi tập nấu. Và một hôm vô tình lúc tôi lang thang trên mạng, tôi tìm thấy một trang về nấu ăn mà ngay cái tên đầu tiên rất ấn tượng với tôi “Nấu Ăn Không Khó”. Bạn rất thắc mắc, cái tên đó thì có gì mà ấn tượng đúng không? Thật ra thì thật sự với nhiều người có lẽ nó chỉ là cái tên như bao tên về trang nấu ăn khác chẳng có gì đặc biệt, nhưng với tôi có lẽ chính những năm tháng ký ức về lời dạy của bà rằng đã hằng sâu trong tôi, lời dạy ấy “nấu ăn cũng như trong tình yêu không có gì là khó nếu con có “tâm”, có “tình” và có “sự kiên nhẫn” lời dạy ấy vẫn văng vẳng bên tay, nó đã thấm sâu trong chính máu thịt tôi, nên khi đọc đến tên Nấu Ăn Không Khó cái cảm giác thân quen lại ấy lại ùa về, cái cảm giác lời bà cứ thoang thoảng đâu đây, cái cảm giác tình thương gần thật gần, thật ấm áp, nó lạ lắm mà nó cũng vui lắm. Từ đây cơ duyên đã đưa lối tôi đến gần hơn với Nấu Ăn Không Khó.
Cũng tại Nấu Ăn Không Khó tôi học được rất nhiều món ăn cũng như bí quyết và những mẹo vặt có thể giúp tôi làm tốt hơn trong việc nấu nướng. Từ đây tình yêu nấu ăn trong tôi càng trỗi lên mạnh mẽ hơn, tôi có nhiều thêm một ước mơ mà trước đó tôi còn chưa bao giờ hình dung nó sẽ xuất hiện trong suy nghĩ của tôi, tôi mơ đến một ngày tôi sẽ tự tay nấu những bữa cơm thật ngon cho chính gia đình nhỏ của mình,với cả tình yêu và tấm lòng của tôi, cùng với những kiến thức, kinh nghiệm, công thức tôi học được từ Nấu Ăn Không Khó. Cũng như chính Bà và Mẹ tôi đã làm cho gia đình chúng tôi vậy đó.
Câu chuyện của tôi là thế và vẫn còn đang tiếp diễn…, còn bạn thì sao? bạn có ước mơ nhỏ dành cho mình chưa? bạn đã là một đầu bếp giỏi với chính bạn chưa?.., nếu chưa hãy đến với Nấu Ăn Không Khó giống tôi để có thể tìm hiểu và học hỏi, tôi tin rồi bạn cũng sẽ như tôi sẽ yêu làm bếp và yêu Nấu Ăn Không Khó. Nếu bạn đã giỏi rồi thì sao, thì bạn vẫn có thể vào đây để biết thêm những thông tin, những món ăn mới lạ để bổ sung vào thực đơn ngon cho gia đình, kiến thức ẩm thực của bạn. Kỉ niệm dù có buồn hay vui thì đối với mỗi người điều là một điều đáng quý và đáng trân trọng. Hãy đến và chia sẻ kỉ niệm, những câu “chuyện bếp” của bạn với mọi người tại Nấu Ăn Không Khó nhé! Tôi tin rằng khi bạn chia sẻ thật tâm thì cái tình của bạn sẽ cảm được đến mọi người. Và tôi tin Nấu Ăn Không Khó sẽ là nơi sẻ chia “chuyện bếp” đáng tin của mọi người thích nấu ăn!
Đến với Nấu Ăn Không Khó, từ từ tôi sẽ kể bạn nghe chuyện về cuộc đời của “bếp” ,chuyện về cuộc đời của bạn và chuyện về cuộc đời của “tôi”…
Theo PN